Giận chồng, tôi bỏ ra khách sạn ngủ, nửa đêm choàng tỉnh khi có bàn tay vòng qua bụng mình

Tôi và chồng quen nhau trong một lần tình cờ, khi anh chủ động giúp tôi mang túi đồ nặng qua đường. Từ giây phút đầu tiên ấy, tôi đã cảm nhận được sự ân cần và tử tế từ anh. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, và chẳng bao lâu sau đó, tôi nhận ra anh chính là người đàn ông mà tôi muốn gắn bó suốt đời.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi cứ thế trôi qua những ngày tháng yên bình. Chồng tôi là người đàn ông chu đáo, luôn quan tâm và chiều chuộng tôi đến từng chi tiết nhỏ. Anh sẵn sàng nhường nhịn, làm mọi điều để khiến tôi vui lòng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có được một người chồng tuyệt vời như anh.

Khi tôi mang thai, niềm hạnh phúc như được nhân đôi. Dù phải đối mặt với những cơn nghén mệt mỏi, nhưng chồng tôi luôn ở bên, chăm sóc tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Anh dường như không hề mệt mỏi, chỉ mong tôi và con trong bụng được khỏe mạnh. Dù vậy, đôi lúc tôi vẫn không tránh khỏi những phút giây cáu gắt, khó chịu vì sự thay đổi tâm sinh lý khi mang thai.

Một tối nọ, chồng tôi đi nhậu với bạn về khuya. Bình thường, anh luôn báo trước và cố gắng về sớm, nhưng lần này thì khác. Tôi nằm trong phòng, lo lắng chờ đợi, mà mãi vẫn không thấy anh về. Cơn giận trào dâng, tôi không thèm nghe điện thoại, chỉ muốn bỏ đi thật xa để anh phải lo lắng. Trong cơn tức giận và bồng bột, tôi quyết định rời khỏi nhà, tìm đến một khách sạn gần đó để ngủ.

Trong lòng tôi lúc bỏ đi cũng thầm mong chồng sẽ đuổi theo và năn nỉ tôi ở lại, vậy  nhưng không. Anh đóng cửa phòng một cách dứt khoát khiến cơn giận trong tôi tăng lên tột độ và tôi quyết định sẽ không trở về nhà đêm đó.

Vì đang mang thai 3 tháng, tôi bị nghén ngủ, nên ở đâu cũng có thể ngủ rất nhanh. Trong lòng đầy giận dỗi và bực bội, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu sau khi đặt lưng xuống giường khách sạn.

Giữa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc khi cảm nhận có ai đó nằm bên cạnh và đưa tay vòng qua bụng mình. Tim tôi đập mạnh, tôi không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của chồng ngay sát bên. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chồng tôi nằm đó, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi như chưa hề có cuộc cãi vã nào xảy ra.

hình ảnh

– “Anh làm gì ở đây?”. Tôi lắp bắp, không giấu nổi sự ngạc nhiên và bối rối.

Chồng tôi khẽ cười, vươn tay nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh đầy sự yêu thương và lo lắng:

– “Anh không thể để em một mình. Khi thấy em rời đi, anh đã rất lo lắng. Anh đã chạy đi tìm em khắp nơi, cuối cùng mang theo cả giấy đăng ký kết hôn để thuyết phục nhân viên khách sạn cho anh lên phòng với em”.

Nghe những lời ấy, tôi không kìm được mà bật khóc. Tôi hối hận vì sự bồng bột của mình, vì đã để cảm xúc lấn át lý trí. Chồng tôi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, vỗ về như thể tôi là một đứa trẻ, anh thì thầm bên tai: “Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Em là tất cả với anh, và con chúng ta cũng vậy”.

Tôi gục đầu vào ngực anh, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp và an toàn mà anh mang lại. Những giọt nước mắt của tôi thấm ướt áo anh, nhưng anh chẳng hề để tâm, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng tôi, an ủi và trấn an. Những giận hờn tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự cảm thông lẫn nhau. Đêm đó, tôi đã ngủ ngon trong vòng tay chồng, biết rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn yêu thương tôi vô điều kiện.

Cũng kể đó, tôi đã học được cách cân bằng cảm xúc khi mang thai, để những lúc giận dỗi vô lý không hành động bồng bột như lần vừa rồi nữa.

Tôi nhận ra, cuộc sống vợ chồng là như vậy, dù cả 2 vẫn yêu thương nhau nhưng trong cuộc sống hàng ngày không thể tránh khỏi những va chạm cãi vã. Những lúc như vậy, việc cần làm đầu tiên là giữ sự bình tĩnh và tránh phát ra những câu nói hay hành động làm tổn thương đối phương. Nếu không thể bình tĩnh ngay được thì cách tốt nhất là tránh xa nhau và để cho cả 2 một khoảng không gian nhất định để bình tâm trở lại.

Nghĩ lại hôm đó khi rời khỏi nhà, tôi tự thấy bản thân mình quá trẻ con và thiếu kinh nghiệm sống. Đặc biệt lúc đó tôi còn đang mang bầu. Việc di chuyển trong đêm với tâm trạng căng thẳng tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ cho  cả 2 mẹ con. Thật may mắn, cho đến giờ phút này, cả gia đình chúng tôi đều bình an.

Tôi cũng thầm cảm ơn chồng vì anh đã bằng sự bao dung của mình để khiến tôi hiểu ra rằng ai thắng, ai thua trong cuộc sống hôn nhân không còn quan trọng nữa mà quan trọng  nhất là sự hạnh phúc trong gia đình, tiếng cười và sự bình an của tất cả mọi thành viên.

Đôi khi, chúng ta tự hào vì chiến thắng đối phương nhưng thật ra chúng ta không biết, đó lại là khi bản thân thật sự đã thua cuộc.